CẢM NHẬN VỀ MAO BẤT DỊCH

 Nguồn: 哎呀君

 Mao Bất Dịch ấy, vừa lười vừa ngốc, còn hơi béo, giá trị quan có chút tầm thường.

 Nhưng rất chân thực, bởi vì chân thực, cho nên nhận được sự yêu thích của mọi người.

 Ví dụ như Mao Bất Dịch trong Masked Singer, thật ra lần đầu tiên cậu xuất hiện trong tiết mục này, lúc đang biểu diễn “Khi em già rồi”, còn chưa hát xong bài, trong đạn mạc (kiểu bình luận trực tiếp trên màn hình) gào lên từng đợt: “Vừa nhìn tư thế đứng là biết Mao Bất Dịch liền à”.

 

 (Editor: Cách đứng và giọng hát ko lẫn đi đâu dc :))

 Tư thế đứng của Mao Bất Dịch từ trước đến nay luôn độc đáo đặc sắc: Không nhúc nhích, hai tay không tìm được chỗ đặt, giống như bị phạt đứng. Cho dù đang hát, phạm vi hoạt động của tay chân cũng cực kỳ giới hạn.

 Tùy tiện cắt một đoạn cũng như vậy:

 v2-9259067f57fd8641e3589bf87ce91bb4_hd

 “Minh nhật chi tử” mùa 1 đã qua hơn 1 năm, đã từng uống rượu tăng thêm can đảm mới có thể lên sân khấu, ôm ghita tự xưng là “Ngôi sao lớn nghiệp dư”, thật sự trở thành một ngôi sao, một thần tượng rồi, nhưng tư thế ca hát vẫn “cứng đờ khô khan” trước sau như một.

 1.

 Mao Bất Dịch là một anh chàng hướng nội, trước khi ra mắt, bị người ta nghi ngờ tính cách không thích hợp đi theo con đường giải trí, cậu rất thản nhiên: “Hướng nội không phải là tính cách thiếu hụt, chỉ là một loại tính cách” “Tính cách của tôi là tính cách của tôi, tôi đi là việc tôi đi.”

 Lúc tham gia “Mùa âm nhạc vô hạn”, Tần Tuấn Vỹ dẫn Mao Bất Dịch cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ngồi dù lượn, nói: “Đây chính là thanh xuân.”

 v2-ecdc78a4a7691142d161117c81784e8c_hd

 Giống như đại đa số mọi người, Tần Tuấn Vỹ lý giải thanh xuân là sôi động, có thể tùy ý lao nhanh trên thảo nguyên, Mao Bất Dịch lại nói: “Cậu phải cho phép một vài người có thanh xuân yên tĩnh.”

 Trong cái phần Mao Bất Dịch yên tĩnh, có hơn một nửa là lười, điểm ấy chỉ cần nhìn kỹ là rõ, có thể bất động thì bất động, “Nghỉ ngơi là vì để tập luyện càng tốt hơn.”

 Trong “Hướng về cuộc sống”, mọi người ồn ào bảo cậu chẻ củi, cậu thật sự đứng lên đi qua bổ một nhát, sau đó lại quay về ngồi xuống.

 v2-a87013d5a2326c3fbfba10e5d2223c24_hd

 Châu Chấn Nam từng kể một chuyện cười trong chương trình: Buổi sáng Mao Bất Dịch phải trang điểm, nhưng dậy không nổi, thế là nói với thợ trang điểm, thầy ơi, em nằm, thầy hóa trang cho em, giống như hóa trang “người chết” ấy.

 Trên mạng lưu truyền một câu: “Cuộc sống không ngừng tạm bợ trước mắt, còn có thơ ca và phương xa”. Bài ca chăn cừu điền viên, thảo nguyên thúc ngựa, nhoắng cái trở thành chủ đề lôi quấn trên Bắc Thượng Quảng, nhưng Mao Bất Dịch không chút nào che giấu hướng về thành thị, lúc Tần Tuấn Vỹ nói tới đi du lịch, phản ứng đầu tiên chính là tới nơi đô thị phồn hoa.

 v2-418766e4ad93bc8ce4a3548432994ab8_hd

 Đối với tiền bạc cũng không che giấu chút nào. “Gần đây cảm xúc dao động tương đối lớn là lúc nào?” “Lúc phát tiền lương.”

 Nghề nghiệp lý tưởng nhất là chủ cho thuê nhà, bởi vì có thể nằm mà nhận tiền, có thể nói là cực kỳ thực tế.

 “Theo đuổi mong muốn vật chất chính là lòng hư vinh sao? Mù quáng theo đuổi thứ mình không có được, tâm lý người khác có mình cũng phải có mới là hư vinh.”

 “Bản chất của con người không không thích tiền, mà là tự do mà tiền đem lại cho con người.”

 v2-ac4f9ee3d9755ec897e218e543e95851_hd

 2.

 “Mùa âm nhạc vô hạn” mùa thứ nhất là mấy vị nhạc sĩ và nghiên cứu sinh bình luận lẫn nhau.

 Mao Bất Dịch: “Hát rất hay”, “hay”, “cực kỳ tốt”.

 Tiết Chí Khiêm: “Cậu đúng là người biết cách không đắc tội với người khác.”

 Mao Bất Dịch: “Cái này không phải là điều một người mới nên làm sao?”

 Lúc tham gia “Minh nhật chi tử”, đa số thời gian Mao Bất Dịch im lặng, một người còn chưa quen với ánh đèn chợt lóe chợt tắt, vẫn chưa thể tìm được cảm giác an toàn trước ống kính, lúc không ca hát, cậu gần như không có cảm giác tồn tại.

 Đối mặt với phỏng vấn, trả lời rập khuôn: “Cũng được”, “bình thường”, “cũng tàm tạm”. Lúc tình cơ gặp phải câu hỏi “khó trả lời”, trước tiên cậu sẽ xác nhận với tổ đạo diễn có được nói hay không. So với bài hát của cậu mà nói, con người của cậu càng lộ ra “nhát gan” mà “sợ hãi.”

 v2-776215502c05e4c94a20d929ab51fbc3_hd

 Nhưng người hướng nội, từ trước đến giờ tình cảm luôn tinh tế tỉ mỉ, nhạy cảm với thế giới bên ngoài.

 Bài hát của Mao Bất Dịch, bắt nguồn từ cuộc sống, bắt nguồn từ những việc từng trải qua, bắt nguồn từ sự nhạy cảm.

 Trước khi tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, Mao Bất Dịch đang làm y tá thực tập tại bệnh viện, trong bệnh viện, lại có rất nhiều chuyện bất lực. Ở ICU, Mao Bất Dịch chăm sóc một bà cụ bị bệnh nặng, khi đó, người nhà của bà cụ đã bỏ đi, mỗi ngày chăm sóc một bệnh nhân mà kết cục đã định sẵn, nhìn sinh mệnh tan biến từng chút từng chút một, đây là loại cảm giác gì?

 Một bên là bệnh viện thực tập, một bên là phòng ở lạnh lẽo cô tịch. Mùa đông ở Hàng Châu cực kỳ lạnh, Mao Bất Dịch quấn một cái chăn bông hơi mỏng (Editor: Lão tâm sự mỏng là vì chăn dày hơi đắt mua không nổi), ngồi trên giường vừa xem “Khang Hi tới rồi” vừa gảy ghita giết thời gian, sau đó gặp được bạn học A Nhã của Tiểu S, Mao Bất Dịch cố gắng hỏi tới cùng Tiểu S sống thế nào, vô số ngày đêm cô đơn một mình, hi vọng bọn họ trải qua được.

 v2-6c352a14f2adadab11e29162a5a93cee_hd

 Tại căn phòng nhỏ tên là “203”, Mao Bất Dịch đã viết rất nhiều bài hát.

 Lúc cuộc sống khó khăn, tưởng tượng bản thân “Nếu như có một ngày tôi trở nên giàu có”

 Nếu có một ngày tôi trở nên giàu có

 Tôi sẽ nghĩ mọi cách để đảo ngược thời gian

 Không phải vì lý tưởng cống hiến cho nhân loại

 Chỉ là muốn cùng cô ấy nói một câu anh rất xin lỗi

 Trở nên giàu có tôi trở nên giàu có

 Bao nhiêu người ngày đêm lãng phí thời gian

 Trở nên giàu có tôi trở nên giàu có

 Sau đó sẽ ra vẻ khiêm tốn nói tiền bạc không phải là tất cả

  

  

  

  

  

  

  

 Tag: nhiễm – wiki